Oanh là một bệnh nhân tự kỷ. Cuộc sống của cô bé từ nhỏ đã gắn bó với những chiếc tủ sắt quần áo. Cô bé sợ hãi thế giới xung quanh và luôn giấu mình trong tủ, trốn tránh cuộc sống tấp nập bên ngoài. Dù bố mẹ em đã tìm mọi cách, nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, bệnh tình của Oanh không hề thuyên giảm.
Một lần, Oanh bỏ nhà đi và đi lạc không tìm được đường về. Sự tình cờ đó đã đưa cô bé gặp được ân nhân của đời mình, người mà cô sẽ biết ơn cho đến hết phần đời còn lại.
Bác sĩ Huân Louis, hiện đang là bác sĩ khoa thần kinh bệnh viện tâm thần trung ương, đã có nhiều năm kinh nghiệm chữa trị cho các bệnh nhân, đặc biệt là các trường hợp bệnh nhân nhi khoa.
Một buổi sáng đang trên đường tới viện, Huân gặp Oanh đang khóc bên lề đường. Quần áo cô gái nhỏ nhếch nhách, mặt lấm lem nước mắt. Với tính tình hiền lành, thương người, yêu trẻ con, Huân tìm mọi cách dỗ Oanh nín và giúp cô bé tìm đường về nhà.
Sau khi khát cổ bỏng họng, Oanh vẫn không chịu nín, Huân có chút bực mình, lôi chai Sting mang sẵn trong cặp sách ra uống. Vừa nhìn thấy chai nước đỏ hồng, Oanh bỗng tươi tỉnh như có phép màu.
Huân bắt đầu gặng hỏi cô bé về nhà ở để đưa cô bé về. Nhưng tiếc thay, cô gái nhỏ không biết gì, chỉ im lặng.
Với chuyên môn tốt, Huân dễ dàng nhận ra bệnh của cô bé. Huân quyết định đưa Oanh về viện, hằng ngày chăm sóc, nuôi nấng.
Lớn lên bên các bệnh nhân khác, trong môi trường bệnh viện, tưởng chừng như không giúp ích gì cho bệnh tình cho Oanh, nhưng không. Bệnh của cô bé tiến triển rõ rệt, cô đỡ e dè hơn, không còn chui vào góc tủ để trốn tránh mọi người.
Năm năm sau ngày sống ở bệnh viện, Oanh như biến thành một người khác. Cô bé với trí thông minh bẩm sinh ngày một hoạt bát.
Nhận thấy đã đến lúc, Huân quyết định để Oanh đi học trở lại. Dù một cô gái đã 12 tuổi đi học lớp 1 có hơi kỳ lạ, nhưng Huân tin, với sự kiên trì của mình và bản thân cô bé, Oanh sẽ nhanh chóng hòa nhập với các bạn.
Thấm thoát đã 20 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên gặp mặt, Huân giờ đây đã là một người đàn ông trung niên ở tuổi 45, có vợ con nhưng tình cảm dành cho Oanh vẫn như ngày nào, anh vẫn luôn coi Oanh là đứa con gái bé bỏng của mình.
Còn Oanh, cô bé tự kỷ ngày nào đang là giám đốc một công ty phân phối nội thất văn phòng, như tủ sắt văn phòng hay các loại tủ văn phòng khác. Sở dĩ Oanh muốn chọn mặt hàng này, vì nó đã gắn bó với tuổi thơ dữ dội của cô.
20 năm kể từ khi lạc gia đình, Oanh cũng đã tìm về được tổ ấm của mình và có một cuộc sống hạnh phúc suốt đời.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét